Chương 10

Không hiểu sao, Tiêu Tử Bùi bỗng nhiên không còn cảm giác bình thường khi đến Hồng Tụ lâu là tiêu sái uống rượu như trước kia , nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy cả người khó chịu . Phượng ma ma cố tình không nhìn vẻ mặt của hắn, cười hì hì nói: “Mau, Lưu Sương còn không mau qua đây. Tiêu Tướng quân a, không phải ma ma nói ngài, ngài như thế nào nhiều ngày như vậy không có đến Hồng Tụ lâu a, Lưu Sương  của chúng ta mỗi ngày ở trong này trông mòn con mắt mà ngóng trông ngài nha. Ngài cũng không nên chỉ thấy người mới cười mà không thấy người cũ…” Nói được một nửa, bỗng nhiên thấy Ngôn Phi Mặc,Phượng ma ma không khỏi xấu hổ .
Lưu Sương mỉm cười, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Tử Bùi, bỗng nhiên đôi mắt đỏ lên, liếc mắt nhìn Ngôn Phi Mặc một cái, vươn đôi bàn tay nho nhỏ trắng nõn, vì chính mình cùng hắn rót một chén rượu, nhẹ giọng nói: “Tiêu Tướng quân, Lưu Sương kính người một ly.” Thanh âm này, như sắp chực khóc , nàng ta khi nói chuyện giương lên ly, liền đem rượu uống xuống .
Tiêu Tử Bùi như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, nhìn trộm thấy Ngôn Phi Mặc đang cùng Sở Thiên Dương trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, trong lòng không khỏi buồn bực, tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Lưu Sương, đến đây đều là khách quý, ngươi chỉ kính ta là không được, còn không qua đó vì mọi người rót chén rượu.”
Một bên vài vị cô nương vừa đứng ngốc nghe vậy đều bước lại đây, trong khoảng thời gian ngắn, oanh oanh yến yến, líu ríu náo nhiệt vô cùng .
Ngôn Phi Mặc không khỏi hơi hơi nhíu mi, Sở Thiên Dương xem ở trong mắt, cười đối Phượng ma ma nói: “Ma ma, nơi này không cần dùng nhiều người như vậy, ngươi lưu lại Lưu Sương cô nương hầu hạ Tiêu Tướng quân thôi , những người khác đều lui ra đi. Ta cùng Ngôn đệ nhất kiến như cố ( mới quen đã thân ), đang muốn nâng cốc cùng nói chuyện .”
“Chậm đã” Tiêu Tử Bùi cười nói: “Điện hạ lời ấy rất hợp lòng ta, tại hạ gần nhất vừa cùng Phi Mặc tẫn thích tiền ngại ( vẫn chưa hiểu nhau ) , giống như có nói cũng chẳng thể nào nói hết lời trong lòng, hôm nay xem như mượn cơ hội này vừa vặn cầm đuốc soi tâm tình, Lưu Sương ngươi cũng đi xuống đi, chúng ta vài người liền không say không về.”
Phượng ma ma nhất thời cảm thấy một trận choáng váng, thầm nghĩ: các ngươi vài cái định chọc tức ta a? Đến Hồng Tụ lâu không gọi cô nương,sao các ngươi không đi Thiên Bảo tửu lâu đối diện mà không say không về ? Nhưng là, một đám trước mắt này đều là đại gia, lời này là vạn vạn nói không ra lời. Bà ta bồi cười nói: “Hảo hảo hảo, ta biết. Các ngươi đều đi xuống đi, đừng đánh nhiễu mọi người thanh tịnh.”
Các cô nương một đám ai oán đều lui đi. Lưu Sương tất nhiên không cam lòng, dừng lại ở bên tai Tiêu Tử Bùi thấp giọng nói: “Tướng quân, lúc nào người rảnh rỗi nhớ tới nơi này nhìn ta một chút, ta có thứ này tặng cho người.”
Tiêu Tử Bùi cả người căng thẳng, lung tung gật gật đầu, nhìn Lưu Sương đi rồi, vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe thấy Ngôn Phi Mặc ở một bên thản nhiên nói: “Tử Bùi thật sự là nhẫn tâm, không nhìn Lưu Sương cô nương có bao nhiêu tình ý như vậy, tại hạ cảm thấy thay nàng khổ sở a.”
Lưu Sương vừa đi, Tiêu Tử Bùi nhất thời cả người tự tại lên, cười hì hì nói: “Phi Mặc nói vậy sai rồi, ta và Lưu Sương chẳng qua là bằng hữu, cho nên ít nhiều cũng là quen biết, miễn cho nàng ở trong này chịu người khác bắt nạt “
“Nguyên lai là như vậy, kia xem ra là Lưu Sương cô nương tự mình đa tình rồi.” Ngôn Phi Mặc bỗng nhiên tỉnh ngộ “Bất quá, dù là ai thấy được ở hoa khôi đại tái kia đều tự mình đa tình đi ? “
Tiêu Tử Bùi cười hắc hắc: “Ta coi tiền tài như thứ cặn bã, cho dù có ngàn kim cũng không màng đến.”
“Phốc xuy” một tiếng, tiểu thư đồng bên người Sở Thiên Dương bật cười, lại cố mím môi, nhìn không chớp mắt.
Sở Thiên Dương bỗng nhiên khinh y một tiếng, cười nói: “Nói đến vị hoa khôi hôm đại tái kia, tại hạ đối vị hoa khôi kia xướng khúc ngày ấy thực cảm thấy hứng thú, Phượng ma ma, nàng gọi là gì? Mau kêu nàng đi ra cho chúng ta hòa hảo tâm tình.”
Phượng ma ma sợ run một chút, ánh mắt lóe ra, quanh co nói: “Vị đại nhân này nói là Yên Mặc đi, Yên Mặc nàng, nàng gần đây thân thể không thoải mái…”
Sở Thiên Dương trầm mặt, hừ lạnh một tiếng, không giận tự uy, nhất thời toàn bộ  đại sảnh không khí liền ngưng trọng .
Dù là Phượng ma ma nhìn quen mấy người quan to cao quý, trong lòng cũng không khỏi có chút lo sợ, bồi cười nói: “Yên Mặc nha đầu kia, tính tình không tốt, sợ là hầu hạ không tốt chư vị đại nhân đây. Nói đến chỉ là một nha đầu xướng khúc thôi, người của lâu lý chúng ta có người xướng tốt hơn nàng ta rất nhiều, không bằng…”
Một bên tiểu thư đồng liền khinh một tiếng: “Lớn mật, điện hạ của chúng ta muốn gặp người, ngươi lại ra cái gì chủ ý!”
Phong Vũ Dương liền giảng hòa nói: “Ma ma, không bằng như thế này, kêu Yên Mặc cô nương đi ra chúng ta gặp một lần, nếu quả thật thân thể không khoẻ, điện hạ có tấm lòng nhân hậu, tự nhiên sẽ không trách tội.”
Phượng ma ma lau một phen mồ hôi, dạ dạ lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, ngoài phòng truyền tới nhẹ nhàng tiếng bước chân, một cái nữ tử mặt đeo lụa mỏng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, dáng điệu uyển chuyển, giống như nhược liễu phù phong, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nói giọng khàn khàn: “Chư vị đại nhân hảo, Yên Mặc hôm nay thân thể mắc bệnh nhẹ, không thể xướng khúc vì mọi người thư giãn, mong các vị bao dung.”
Tiêu Tử Bùi có chút hứng thú đánh giá nàng, lát liền đối Phong Vũ Dương nói: “Uy , ngày đó chính là nàng xướng khúc sao, thoạt nhìn có một phen phong vị a.”
Phong Vũ Dương vẫn yên lặng ngồi tại chỗ, trên mặt bỗng nhiên hiện lên một tia hồng nhạt khả nghi, nói quanh co một tiếng, bưng lên một chung trà, che mặt cúi xuống uống một ngụm trà.
Tiêu Tử Bùi nhất thời cao hứng , nghĩ rằng: tên đầu làm bằng gỗ này rốt cục thông suốt , ta cần phải hảo hảo giúp hắn một phen. Nghĩ đến đây, hắn liền đứng lên, đi đến bên người Yên Mặc, cười nói: ” Vài ngày trước chúng ta  ở hoa khôi đại tái đều nghe ngươi xướng một khúc, kinh vì thiên nhân*, nhất là Phong đại nhân, về nhà mấy ngày liền ngủ không được, vẫn nhớ thương ngươi a.                                    
(Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể làm được.)
” Chư vị đại nhân nói quá rồi.” Yên Mặc thanh âm hơi mang lãnh, Tiêu Tử Bùi ẩn ẩn cảm thấy có điểm quen tai, không khỏi ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát.                       
“Phong đại nhân từ sau khi nghe Yên Mặc cô nương xướng khúc, quan niệm liền trở nên khác xưa , thật khiến người ta tán thưởng a.” Ngôn Phi Mặc ngồi ở ghế trên từ từ nói.
“Nguyên lai Phong đại nhân hôm nay đã tới, Yên Mặc chậm trễ.” Nói xong, Yên Mặc chậm rãi đi đến bên người Phong Vũ Dương, vì hắn rót một chén rượu, sau đó vì mọi người xung quanh rót đầy chén , lại từ trong tay tiểu tỳ hầu hạ ở bên cạnh lấy ra một chén trà nhỏ, “Yên Mặc lấy trà thay rượu, kính chư vị đại nhân.”
Tiểu thư đồng ở bên tai Sở Thiên Dương nói nói mấy câu, Sở Thiên Dương nhất thời mặt nhăn lại , cẩn thận đánh giá Yên Mặc trước mắt này, nói khẽ với Ngôn Phi Mặc : “Ngôn đệ, Yên Mặc này chỉ sợ có chút vấn đề.” 
Ngôn Phi Mặc trong lòng cả kinh, hỏi: “Sở huynh nhìn ra cái gì rồi ?”
“Ta thấy nàng tuy rằng bộ dáng nhu nhược, nhưng cước bộ nội liễm ( Miu: nhẹ nhàng thì phải. Miêu: Hem, giống như là mỗi bước đi đều che giấu nội công), hẳn là người mang võ nghệ; thứ hai, thủ hạ của ta có  khả năng nghe xong liền không quên, thanh âm của nàng cùng thanh âm người xướng khúc ngày đó không giống.”
“Việc này thật kỳ quái ,  Hồng Tụ lâu này ở kinh thành đã tồn tại hơn hai mươi năm , chưa từng có cái đại sự gì , chớ không phải là vị Yên Mặc cô nương kia bệnh không có tiến triển tốt , trong tâm sợ chúng ta trách tội, liền nhờ bằng hữu đến ứng phó một chút?” Ngôn Phi Mặc cân nhắc nói, ngón trỏ ở trên mặt bàn gõ gõ .
Sở Thiên Dương sắc mặt không hờn giận nói : ” Hồng Tụ lâu này thật quá lớn mật , không bằng…”
“Đợi chút, ” Ngôn Phi Mặc bỗng nhiên thở nhẹ một tiếng, tiến đến bên tai Sở Thiên Dương, thấp giọng nói, “Sở huynh, ngươi nói thủ hạ của ngươi đã nghe được  nàng xướng khúc, chẳng lẽ ngươi đã sớm đến kinh thành?”
Sở Thiên Dương đưa quan điệp ( hình như thư :3 ) đúng sáng sớm hôm nay mới đến Lễ bộ, mà hoa khôi đại tái đã là chuyện tình của mấy ngày trước , đây chính là hai quốc tương giao tối kỵ, Sở Thiên Dương trong lòng hối hận, đang muốn lấy cớ giải thích , Ngôn Phi Mặc bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Sở huynh, ngươi vừa rồi nói cái gì? Ta như thế nào bỗng nhiên liền quên a .”
Sở Thiên Dương ngẩn ra, cười nói: “Đã quên là tốt rồi, đã quên là tốt rồi. Đến đến đến, chúng ta uống rượu.” Hắn một bên nâng chén, một bên không khỏi ở trong lòng một lần nữa cân nhắc nam tử trẻ tuổi được Đại Diễn hoàng hậu sủng ái này .
Yên Mặc uống xong chén trà kia , hành lễ, đang chuẩn bị rời khỏi đại sảnh,lại nghe thấy Tiêu Tử Bùi kêu một tiếng “Dừng bước”, hắn cười hớ hớ nói:”Yên Mặc cô nương, những người khác đều không quan hệ, chỉ có Phong đại nhân, dĩ vãng chưa bao giờ đến Hồng Tụ lâu, ngày ấy sau khi nghe xong một khúc thưởng xuân từ của ngươi, vẫn nhớ mãi không quên, hôm nay được vị điện hạ này ban phúc khí , đến nơi đây gặp lại ngươi, cô nương ngươi chẳng lẽ không biết điều đó thể hiện cái gì ?”
Yên Mặc sợ run một chút, hướng Phong Vũ Dương đi tới, thản nhiên nói: “Yên Mặc đối Phong đại nhân kính ngưỡng đã lâu , Phong đại nhân tài hoa xuất chúng, biên soạn thi tập làm cho người ta kinh diễm không thôi, tiểu nữ tử chỉ dám góp chút sức, xướng vài khúc giúp đại nhân khuây khỏa , lần sau khi nào nhàn hạ, Phong đại nhân không ngại có thể đến đây.”
Phong Vũ Dương sắc mặt ửng đỏ, có chút khẩn trương đứng lên, lắp bắp nói: “Hảo, hảo, hết sức vinh hạnh.”
Ngôn Phi Mặc ở một bên khinh y ( tỏ ra kinh ngạc )  một tiếng, cười nói: “Vũ Dương ngươi làm sao vậy, thấy thế nào  giống như… giống như…”
“Giống như nam tử hoài xuân (tìm được tình yêu =)) )  .” Tiêu Tử Bùi ở bên tai Ngôn Phi Mặc nhỏ giọng nói.
Ngôn Phi Mặc thổi phù một tiếng vui vẻ, khóe miệng hơi hơi vểnh lên , hình thành một độ cong xinh đẹp, trong ánh mắt tối như mực bình thường xa cách, bây giờ thêm vài phần thân thiết, khiến cho cả người đều linh động lên, Tiêu Tử Bùi nhịn không được ngây người ngẩn ngơ.
Yên Mặc ánh mắt ngoài cái khăn che mặt cũng hơi hơi nhíu , ngữ thanh mềm nhẹ nói: “Để Yên Mặc hết bệnh rồi, lại xướng khúc cho Phong đại nhân nghe.”
Ngôn Phi Mặc thanh khụ một tiếng: “Yên Mặc cô nương, Phong đại nhân không bao giờ đặt chân đến nơi yên hoa này , nhưng hảo ý của ngươi hắn tâm lĩnh .”
Phong Vũ Dương nhất thời có điểm nóng nảy, trừng mắt nhìn Ngôn Phi Mặc: “Ngôn đại nhân thích  nói giỡn đâu.”
” Ý tứ Ngôn đại nhân là, đến lúc đó thỉnh Yên Mặc cô nương đến Ngôn phủ cùng Phong đại nhân tụ họp , chúng ta cũng muốn cấp Phong đại nhân điểm phúc khí , Yên Mặc cô nương sẽ không cự tuyệt đi.” Tiêu Tử Bùi cười nói.
Ngôn Phi Mặc sửng sốt, vừa định phản bác, Tiêu Tử Bùi lại tiến đến bên tai hắn nói: “Uy , khó được nhìn đến con mọt sách động tâm, ngươi đến việc ấy cũng không chịu giúp?”
Ngôn Phi Mặc có chút do dự, liền nghe thấy Yên Mặc thản nhiên nói: “Như vậy rất tốt, có thể cùng kinh thành tứ đại công tử nâng cốc nói cười, là phúc khí của Yên Mặc ” Nói xong, liền nhanh nhẹn bước ra đại sảnh .
Ngôn Phi Mặc không kịp cự tuyệt, không khỏi buồn bực trừng mắt nhìn Tiêu Tử Bùi, Tiêu Tử Bùi lại hướng hắn cười cười vô lại, Ngôn Phi Mặc coi hắn vô kế khả thi ( như không có ) , buộc lòng phải xoay qua chỗ khác , gặp ngay ánh mắt Sở Thiên Dương có chút tìm tòi nghiên cứu .
“Ngôn đệ cùng Tiêu Tướng quân thoạt nhìn cảm tình rất tốt nhỉ .”
“Đó là tất nhiên.” Tiêu Tử Bùi đắc ý duỗi tay, nắm bả vai Ngôn Phi Mặc, Ngôn Phi Mặc vai trầm xuống, một tay nhanh chóng đánh vào hắn tĩnh mạch , Tiêu Tử Bùi ăn đau, không khỏi ai u một tiếng.
Sở Thiên Dương ha ha cười, lấy bầu rượu vì bọn họ rót đầy một chén rượu: “Đến đến đến, uống rượu, rượu gặp người tri kỷ ngàn chén cũng không đủ , Tiểu Vương hôm nay cảm thấy hết sức khoái ý a!”
Uống rượu lúc này xác thực thập phần khoái ý,uống đến gần giờ hợi (21h đến 23h) mới chịu tán đi, Tiêu Tử Bùi cao hứng phấn chấn trở lại vương phủ,cả đầu đều là khuôn mặt Ngôn Phi Mặc say rượu vừa rồi,trắng trắng hồng hồng,sóng mắt lưu chuyển,cư nhiên nói không nên lời mị ý. Hắn chân trước vừa mới tiến vương phủ, sau lưng đã nghe thấy Tiêu vương gia ở trong đại sảnh rít gào: “Nhi tử bất hiếu này , cư nhiên còn có tâm tình đi ra ngoài uống hoa tửu! Cư nhiên cùng Ngôn Phi Mặc đi uống! Cư nhiên uống đến bây giờ còn không trở về!”
Tiêu Tử Bùi xám xịt trở về phòng hắn,  ngồi xuống ghế ,khép ánh mắt… Tiêu Thiển bưng chậu nước lại cho hắn rửa mặt, cười hỏi: “Công Tử hôm nay có vẻ hết sức vui vẻ, chẳng hay gặp được điều gì vui .”
“Tất nhiên , ta cùng Phi Mặc…” Đang nói chợt dừng, Tiêu Tử Bùi nhìn chính mình trong gương đồng, khóe mắt hàm xuân, ý cười tràn đầy, bỗng nhiên cả người giật mình một cái : trời ạ, ngươi chẳng phải muốn tìm ra tiểu nhân kia sơ hở mà? Ngươi bây giờ đang làm cái gì a ! Chẳng lẽ…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét