Hết ca trực, Điền Thất xách theo một cái hộp đồ ăn đi khỏi thành
Tử Cấm, rồi băng qua hai con đường, men theo một con sông nhân tạo đi tiếp. Con
sông nhỏ này được dùng để dẫn nước chảy quanh thành Tử Cấm, thuận bờ sông đi
một hồi là có thể tới được phố Long Xương, nơi tập trung các cửa hàng san sát.
Hai bên bờ sông trồng hai hàng cây hòe chỉnh tề, thời tiết này
hoa hòe nở được vừa đúng, từng cây từng cây như sương như tuyết, tản mát ra
từng đợt mùi thơm ngào ngạt trong không khí.
Hoa hòe là đồ tốt, vừa đẹp mắt, vừa dễ ngửi, ăn lại ngon, hơn
nữa khắp nơi đều có, không cần tốn tiền mua. Trong những năm đói kém, hoa hòe
có thể cứu sống không ít người.
Điền Thất là một người thích ăn diện, nhìn thấy hoa là muốn
mang. Nàng ngắt một chuỗi hoa hòe dài, quấn thành một cái băng cài tóc, cài lên
trên đầu. Nếu như người bình thường mang thứ này, hẳn là sẽ có chút quỷ dị,
nhưng mà Điền Thất vốn có được một gương mặt mỹ nhân, thành ra tạo hình kỳ lạ
như vậy nàng vẫn là áp được, khuôn mặt trắng như tuyết xứng với đóa hoa trắng
tinh khiết thơm ngào ngạt, rất có mấy phần xinh đẹp trong veo.
Đương nhiên, suy xét đến vấn đề hiện tại nàng là nam nhân, cho
nên tuy rằng dễ nhìn, vẫn như cũ rất là quỷ dị. Không ít người đặc biệt yêu
thích nam nhân không ngừng hướng đến Điền Thất truyền tới ánh mắt nóng bỏng,
Điền Thất không có phát giác, tất cả đầu óc của nàng đều đã bị vàng chiếm cứ,
nên giác quan hơi có chút trì độn.
Nàng đi chậm rì rì bên bờ sông — xách theo mười mấy cân đồ, thật
sự là sắp chịu hết nổi. Nàng đi một hồi, thì thấy được một người đứng ở dưới
cây hòe. Người kia đứng khoanh tay ngó mặt về phía mặt sông, mặc một thân áo
bào màu xanh nhạt, thân hình cao to, tóc đen như mực.
Điền Thất cảm thấy bóng lưng này rất là quen mắt, nàng đi lên
phía trước nhìn, quả nhiên là Kỷ Chinh.
“Gặp qua Vương gia. Vương gia đang xem phong cảnh sao? Thực là
vô cùng có nhã hứng.” Điền Thất cười hì hì nói.
Suy nghĩ của Kỷ Chinh bị đánh gãy, quay mặt nhìn thấy là tên
thái giám vừa gặp hôm qua. Thái giám này đã sớm không có vẻ ủ rũ như lúc bị
mắng, hiện tại vẻ mặt của hắn tràn đầy phấn chấn. Hắn không khỏi cười nói, “Là
ngươi? Hôm qua Hoàng huynh không có phạt ngươi chứ?”
“Không có, Hoàng thượng là một nhân quân (quân vương nhân ái),
không những không phạt ta, còn thưởng cho ta thứ tốt.” Điền Thất nói, rồi vỗ vỗ
hộp đựng thức ăn.
Kỷ Chinh có chút không rõ. Ngày hôm qua Hoàng huynh phát cáu đến
như vậy, quả thực rất giống như là lập tức muốn lôi người đi ra đánh chết, vì
sao sau đó không những không đánh, trái lại còn thưởng đồ cho?
Chẳng qua không rõ kệ không rõ, kết quả này vẫn là rất tốt, Kỷ
Chinh nghĩ trong lòng, tiểu thái giám này rất là thú vị, nếu như bị phạt thì
rất đáng tiếc…
Điền Thất mở một cái khe nhỏ trên hộp đồ ăn, Kỷ Chinh thông qua
khe hở thấy được một đám ánh vàng.
Trách không được cao hứng như vậy, thì ra được thưởng vàng. Kỷ
Chinh cười cười, nói “Nhanh chóng đậy lại đi, không phải sợ người khác thấy
được sao?”
Điền Thất cười hì hì, đậy kín nắp hộp, “Tiểu nhân cáo từ, Vương
gia cứ tiếp tục.”
“Không được,” Kỷ Chinh nói, “Ngươi đã lo lắng vàng bị cướp, vậy
để ta hộ ngươi một đoạn thôi.”
“Đại ân đại đức của Vương gia, tiểu nhân làm sao dám đương.”
“Đi đi.”
Điền Thất đành phải cùng hắn đồng hành. Ở Điền Thất xem tới,
tiểu vương gia này so với ca ca của hắn thông nhân tình hơn một ít, lại không
có kênh kiệu, cùng hắn ở chung rất làm cho người ta thoải mái.
Hai mỹ thiếu niên vừa đi vừa nói nói cười cười, liên tiếp bị
người đi đường vây xem. Nước sông róc rách, hoa hòe phấp phới, cảnh trí này tuy
không phải rất đẹp, nhưng cũng xem như là một loại mỹ lệ yên tĩnh. Trọng yếu
nhất là, sắc đẹp của hai vị thiếu niên thật sự quá mức nghịch thiên, thắng quá
tất cả cảnh sắc, bởi vậy không cần bất kỳ cảnh trí nào phụ trợ. Đừng nói hàng
hiên hòe hoa, mà xem như đứng ở một chỗ náo nhiệt đi chăng nữa, thì hai bọn họ
cũng có thể tạo cho người khác một loại ảo giác như vừa bước từ trong tranh ra.
Lời đồn tiểu vương gia ham mê đồng tính luyến ái, đại khái chính
là theo lúc này bắt đầu nổi lên bốn phía.
Chẳng qua lúc này hai vị đương sự của vụ ồn ào đó không có cảm
giác đến bất kỳ điều không ổn nào, Kỷ Chinh đi theo Điền Thất cất tiền xong,
lại đi theo nàng mua không ít đồ.
Tuy rằng Điền Thất yêu tiền, cũng rất keo kiệt, nhưng nàng rất
bỏ được tiêu tiền vì người khác. Hiện tại phát tài, thế là nàng cực kỳ hứng thú
xông một lần siêu lớn mua sắm, nàng mua cho sư phụ vài loại trà ngon nhất, mua
cho Vương Mạnh vài đồ dùng để học tập — tiểu tử này hiện tại đang một lòng một
dạ ôn tập với mong muốn thi đậu vào thái y viện, nàng còn mua chút đồ chơi cho
Như Ý, rồi mua cho Thịnh tổng quản một cái bồn đấu dế.
Thịnh tổng quản không yêu đấu dế, nhưng lại thích sưu tập bồn
đấu dế. Cái yêu thích đặc thù này rất ít người biết, bởi vì bản thân Thịnh An
Hoài không phải một người thích trương dương ngang ngược. Thân là thái giám đại
tổng quản, hắn xem như là thân cư địa vị cao, nếu như luôn có người đưa cho hắn
này nọ, nhận cũng không tốt mà không nhận cũng không xong. Nhất là cùng triều
thần có dính dáng, Hoàng thượng ghét nhất cái gì, trong lòng hắn tất nhiên là
có tính toán.
Bởi vậy, Thịnh tổng quản đem yêu thích cá nhân của bản thân giấu
rất kín, cũng chỉ có mấy người đồ đệ của hắn biết một chút mà thôi. Sở dĩ Điền
Thất biết được, vẫn là do Kỷ Hành tiết lộ cho nàng. Có một lần Điền Thất nịnh
bợ Kỷ Hành, nịnh nịnh liền nói đến đấu dế, lúc ấy Kỷ Hành nói một câu, có chút
người không thích dế, nhưng lại thích bồn dế, Thịnh An Hoài chính là như thế.
Điền Thất lập tức đem chuyện này nhớ kỹ. Nàng cũng nghĩ không rõ
ràng, tới cùng thì đó là lời nói vô tâm của Hoàng thượng, hay là có tâm đề
điểm. Chủ tử của nàng tuy rằng là Hoàng thượng, nhưng cấp trên trực tiếp vẫn là
Thịnh An Hoài, nếu như không đem vị tổng quản này hầu hạ cho tốt, thì nàng cũng
không có được cái kết quả gì tốt đẹp. Lại nói, nàng là bị Hoàng thượng khâm
điểm thành ngự tiền, mới không bao lâu lại ở trước mặt chủ tử ra đầu ngọn gió
vài lần, Hoàng thượng cũng mơ hồ có xu thế càng lúc càng coi trọng nàng, việc
này ở người khác xem tới là phong quang vô hạn. Nhưng mà quá phong quang tất
nhiên sẽ bị người hận, hiện tại nàng ở trước mặt Thịnh An Hoài vẫn cụp đuôi như
cũ, nhưng chưa chắc Thịnh An Hoài không có chút cảm giác nguy cơ nào.
Tóm lại, nhất định phải khiêm nhường, nhất định phải khiêm
nhường, nhất định phải để cho cấp trên cảm thấy ngươi vĩnh viễn là tiểu đệ của
hắn, mà không phải là người chiếm quyền rồi lên làm lão đại của hắn.
Quyết định chủ ý này xong, Điền Thất nhẫn tâm mua cái tốt nhất,
tiêu xài gần một trăm lượng bạc, quả thật là đau lòng.
Kỷ Chinh thấy lúc Điền Thất lấy ngân phiếu ra thì vẻ mặt rất là
không bỏ, hắn che miệng cười khẽ. Rồi chỉ một cái bồn sứ xanh đỏ, hỏi ông chủ,
“Cái này bao nhiêu tiền?”
“Nhãn lực của công tử ngài thực là tốt, cái này hai trăm lượng,”
nói nhẹ nhàng liền đem cái bồn nhỏ kia ra đưa cho Kỷ Chinh xem, “Đây là màu đỏ
xanh trong địa đạo của trấn Cảnh Đức, vật cũ tiền triều. Màu men này được tô ở
bên trong, ngài nhìn hoa cỏ bên trong này,” một bên vuốt ve hoa nhỏ cỏ xanh
phía bên trong, một bên nói, “Đem con dế mèn của ngài để ở trong này, thì giống
như là cho nó về nhà, bảo đảm ăn thật no ngủ thật sâu, sức lực sẽ mạnh vô cùng,
bảo đảm gió thổi cỏ rạp.”
Kỷ Chinh nhìn về phía Điền Thất, “Ngươi tặng cho ta cái này được
chứ?”
Điền Thất: “…”
Hai trăm lượng nha hai trăm lượng! Vì sao ngài lại không biết
ngượng đi mở miệng nói như vậy!
Vừa oán thầm, Điền Thất vừa chậm rì rì lấy ngân phiếu ra, “Vương
gia ngài có thể thích, là vinh hạnh của tiểu nhân.” Hai trăm lượng…
Kỷ Chinh thấy được mặt Điền Thất rối rắm thành bánh bao, không
biết vì sao rất muốn nhéo nhéo cái mặt của hắn. Đương nhiên, cuối cùng vẫn là
nhịn xuống. Tiểu vương gia vốn không thiếu tiền, vừa rồi cũng chỉ là vui đùa
một câu thôi, nhưng mà nhìn Điền Thất ngột ngạt như thế, hắn liền ý xấu cầm vật
lấy luôn.
Chính hắn cũng hiểu không rõ, vì sao phải đối đãi tàn nhẫn như
vậy với một tên thái giám. Có lẽ là vì biểu cảm của hắn quá mức thú vị?
Mua xong bồn dế, hoạt động mua sắm của Điền Thất xem như là kết
thúc. Nàng đang muốn cáo từ trở về, thì không ngờ Kỷ Chinh nói, “Đừng gấp, ta
mang ngươi đi chỗ này.”
Điền Thất không rõ nguyên do, nhưng vẫn đuổi kịp. Đồ đạc của
nàng quá nhiều, Kỷ Chinh liền xách giùm một phần. Hôm nay hắn không mang theo
tùy tùng, thế là tiểu vương gia thân phận tôn quý tự mình khiêng lên một cái
người đồng. Người đồng này là do Điền Thất mua cho Vương Mạnh, dùng để luyện
tập châm cứu huyệt vị. Trên người của người đồng có những lổ nhỏ, khi dùng thì
lấy sáp nến che phía bên ngoài lại, bên trong thì đổ nước vào, nếu châm đúng
huyệt vị, thì nước có thể chảy ra ngoài.
Người đồng và Điền Thất cao thấp không kém nhiều, là vật nặng
nhất trong đống đồ vừa mua, Kỷ Chinh đem người đồng khiêng lên, nhất thời khiến
cho Điền Thất nhẹ nhàng rất nhiều.
Hai người đi đến cuối phố, thấy được không ít người đang ở đó
dắt chim đi dạo. Một bầy người rảnh đến nhàm chán, đem lồng chim để ở một chỗ,
thi xem con chim nhà ai có giọng hát êm tai nhất. Nơi này có mấy người nhận
thức được Kỷ Chinh, cảm giác bình thường mà tiểu vương gia quăng cho bọn hắn
chính là lãnh diễm cao quý, không thích giao thiệp với người khác. Thế nhưng
lúc này chỉ thấy được tiểu vương gia cao quý và xuất trần kia, cõng một người
đồng vàng chóe, lại không biết là do cố ý hay là trùng hợp, bàn tay trắng nõn
của hắn lại thô tục để ngay giữa hai chân của người đồng, cả đám người bấy giờ
giống như là đang gặp quỷ.
Kỷ Chinh không coi ai ra gì đi đến trước mặt một người trẻ tuổi
đang trợn mắt há mồm, “Trịnh hiền huynh, nhiều ngày chưa gặp, vẫn khỏe chứ?”
Người kia ngốc hề hề gật gật đầu, “Khỏe, khỏe lắm.”
Kỷ Chinh liền giới thiệu cho Điền Thất, “Vị này là con trai của
Trịnh thủ phụ, Trịnh Thiếu Phong hiền huynh. Trịnh huynh, vị này là Điền Thất.”
Điền Thất xách hai đống đồ nâng tây quơ quơ, xem như chắp tay,
“Trịnh huynh, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.”
Trịnh Thiếu Phong cũng ngốc ngốc đáp lại nàng, “Cửu ngưỡng, cửu
ngưỡng.” Sau mới nghĩ lại, cửu ngưỡng cái rắm, người này là ai chứ?
Kỷ Chinh đem hai người không hiểu gì hết thấu thành một cục,
mang đi trà lâu, cùng Trịnh Thiếu Phong ôn chuyện. Trịnh Thiếu Phong và Kỷ
Chinh ngay từ nhỏ liền nhận thức, hai người xem như là bạn xấu, chính là cái
loại thích tìm kiếm hết thảy cơ hội để đâm đối phương hai đao, nhưng lại không
tính là đối đầu.
Trịnh Thiếu Phong kỳ thật là một đứa phá sản. Cha hắn bằng cách
hầm lý lịch, mới làm được vị trí thủ phụ đương triều, năng lực không được xem
là đột xuất, mà chỉ là một người xử sự ôn hòa, ôn hòa đến mức trên tay toàn bùn
nhão. Bên trên hắn còn có hai người ca ca, bởi vậy sống rất là vô ưu vô lự, yêu
thích lớn nhất có hai cái: Chơi chim, đánh điếu bài.(*)
(*) ko tra được thông tin.
Cho nên tán dóc một hồi, Trịnh Thiếu Phong khoe khoang với bọn
hắn rằng bản thân mới được một con chim họa mi trắng, tiếp theo lại ngứa tay
muốn đánh bài, mấy việc này đều ở trong dự liệu của Kỷ Chinh.
Trịnh Thiếu Phong gọi một vị cô nương từ lầu Thúy Phương tới,
bốn người gom thành một bàn bắt đầu chơi. Điền Thất và Kỷ Chinh là một nhà đối
diện, Trịnh Thiếu Phong và vị cô nương kia là một nhà đối diện. (**)
(**)nhà đối diện (đối gia): Hai người ngồi đối diện nhau khi chơi
bài, mạt chược…
Nhà đối diện thắng hay thua đều tính thành một nhà.
Quy tắc chơi điếu bài rất đơn giản, nhưng mà cần nhớ bài và tính
bài. Kỷ Chinh tin tưởng, lấy trí lực của Trịnh Thiếu Phong, thì về phần tính là
tính không xong.
Cho nên hắn và Điền Thất ổn thắng.
Kết quả: Trịnh Thiếu PHong đem năm trăm lượng bạc mang theo trên
người thua sạch trơn, còn đem con chim họa mi thua cho bọn họ.
Trịnh Thiếu Phong không có đau lòng tiền, mà đau lòng con chim,
cuối cùng hắn ôm lồng chim chết cũng không buông tay, muốn quỵt nợ.
Kỷ Chinh cười lạnh gõ mặt bàn, giống như là nhà cái lãnh khốc
đang ứng đối với khách chơi bài gây sự. Chẳng qua là bề ngoài của hắn không hề
hung thần ác sát, mà ngược lại vẻ mặt rất là chính khí, cho nên cái vẻ mặt tà
mị này nằm ở trên mặt hắn rất có vẻ không được hòa hợp, Điền Thất nhìn chỉ thấy
hơi 囧.
Kỷ Chinh nói, “Có gan chơi bài có gan chịu thua.” (Nguyên văn: Nguyện đổ phục
thâu.)
Trịnh Thiếu Phong liền khóc đem lồng chim đưa cho Điền Thất.
Điền Thất có chút không đành lòng, “Hay là…”
Mắt Trịnh Thiếu Phong sáng trưng lên, dấy lên hi vọng một lần
nữa, “Sao sao?”
“Hay là ngươi trực tiếp đổi thành tiền đi.”
“…” Tiểu công tử cực xinh đẹp thế này, vì sao một chút lòng đồng
tình cũng không có!
Khuyên can mãi, cuối cùng mấy người đạt tới nhất trí. Bởi vì
tiền tháng này Trịnh Thiếu Phong đều xài hết sạch, cho nên tháng sau mới có thể
mang theo tiền tiêu vặt tới tìm Điền Thất chuộc chim hoa mị. Trong khoảng thời
gian này Điền Thất phải chăm sóc cho con chim thật tốt, phải coi nó như là tổ
tông mà đối đãi.
Hiệp nghị này là hiệp nghị miệng, nhân chứng: Kỷ Chinh.
Điền Thất thấy được nhiều bạc như vậy lại cao hứng trở lại, muốn
cùng Kỷ Chinh chia tiền. Kỷ Chinh chỉ chỉ cái bồn dế màu đỏ xanh kia nói,
“Ngươi đưa đồ tốt cho ta, ta tự nhiên là muốn đáp lễ, tiền không cần phải chia,
ngươi đều cầm đi đi.”
Điền Thất có chút ngại ngùng, gãi đầu cười ngây ngô, “Đa tạ
Vương gia, có phải ngài cố ý tìm Trịnh công tử thắng tiền, để bồi thường cho ta
không?”
“Ta chỉ là nhàm chán.”
Điền Thất nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, Vương
gia đâu cần khi không lại chiếu cố một tên tiểu thái giám như thế, hắn quả thật
quá rảnh rỗi.
Thế là Điền Thất cầm đống đồ vui vẻ hồi
cung. Lúc đó Kỷ Chinh còn rất săn sóc giúp nàng đem người đồng đưa tới sở
Thập Tam, một đường đi này làm kinh rớt cằm vô số người.
Khi chia tay, Kỷ Chinh thấy Điền Thất hớn
ha hớn hở vui vẻ ra mặt, gương mặt giống như là cánh hoa đang giãn ra vậy, vừa
trắng nõn lại hồng nhuận, vừa xem liền cảm thấy nếu lấy tay sờ lên thì xúc cảm
hẳn là rất tốt.
Hắn nghĩ trong lòng, lần sau nhất định phải
sờ sờ một chút.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét