Ngôn Phi Mặc cùng Tiêu Tử Bùi đi
vào điện Cam Lộ, Tiêu Tránh khuôn mặt chính tà nằm trên nhuyễn tháp
nhắm mắt dưỡng thần. Nghe được tiếng bước chân của hai người hơi hơi
mở mắt hỏi:” Hôm nay ở đại điện có chuyện gì xảy ra phải không?”
Tiêu Tử Bùi cười hắc hắc: “ Bệ hạ
ta làm sao có thể cùng cái loại tiểu nhân này chấp nhặt”
Tiêu Tránh thở dài một hơi, từ trên
nhuyễn tháp ngồi dậy, đứng lên nhìn nhìn trước mặt hai cái võ tướng
tuổi còn trẻ, giọng ôn hoà: Tử Bùi , trẫm biết biết ngươi vẫn vì Hộ bộ kia
mà tâm còn thành kiến đối với án khởi quân danh tham ô của Phi Mặc , thật ra
chuyện này vốn không liên quan đến chuyện tình của Mặc Phi, là trẫm
kêu Mạc Phi lẻn vào vệ doanh các ngươi điều tra, không có thông báo cho
ngươi biết, là tại trẫm lo lắng không chu toàn, ngươi sẽ không phải vẫn
để chuyện này ở trong lòng chứ, coi như ngươi cho trẫm một cái mặt
mũi, hai người các ngươi liền bắt tay giảng hoà đi”
Tiêu Tử Bùi có điểm hơi giật mình,
tuy rằng bình thường Tiêu Tránh đối với Mặc Phi trọng dụng có thừa,
mặc dù thân thiết nhưng vẫn mang theo một chút xa cách, lần này cư
nhiên trịnh trong như vậy vì việc bọn họ xảy ra tranh chấp mà đứng ra
giảng hoà, không lẽ trong đó còn có huyền cơ gì chăng? Nghĩ đến đây,
hắn bài ra khuôn mặt tươi cười một cái, nói:” Thần không có ý gì
đối với chuyện Ngôn đại nhân lẻn vào vệ doanh của kinh thành, mà
thần đối với Ngôn đại nhân chính là làm ngươi có cái điểm nhìn. Bất
quá, nếu bệ hạ đã lên tiếng, thần cũng không còn gì để nói.”
Tiêu Tránh thở dài nhẹ nhõm một hơi,
cười nói:” Hai người các ngươi, một ngươi am hiểu chiến thuật đánh giặc
cự ly gần, một người am hiểu chiến thuật chỉ huy, một người tâm tư
kín đáo, một người giỏi về nắm chắc mọi thuật chiến lượt ( Chuối: ai hỉu cái “chiến
lược muốn thuật” là gì thì chỉ ta cái nghen. Miêu: ta đảo từ đi),
nếu có thể phối hợp bù qua xớt lại với nhau, nhất định có thể
đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, trăm ngàn không cần vì một chút việc nhỏ
khiến cho bất hòa, để cho người khác nhìn thấy mà chê cười. Phi Mặc ngươi
nói có đúng không?
Ngôn Phi Mặc cương một lát, rồi
nhìn nhìn cười nói tránh khuôn mặt của Tiêu Tránh, trong lòng không
khỏi đau xót, gần đây Tiêu Tử Bùi gặp mắt hắn liền châm chọc khiêu
khích, mọi chuyện khắp nơi làm khó dễ, nay ở nơi này, Tiêu Tránh bất
quá chỉ nói một câu, mọi chuyện liền chấm dứt. Nói về tính tình
trước kia của hắn nếu đối với Tiêu Tử Bùi đáng giận kia có lẽ đã
đá hắn một cái, rồi giả mù sa mưa đối với hoàng đế thánh thượng, sau
đó vỗ ống tay áo dùng võ nghệ cao cường tránh xa bọn họ, chính
mình tiêu sai khoái hoạt. Nhưng là hiện tại, trước mắt mấy năm gần
đây, hoàng đế bệ hạ vẫn là người ôn hoà tuấn nhã, trong lòng vẫn
còn nhớ mong cái người mà mọi người yêu thích kính trọng,đúng là
vẫn còn không thể dẫn tính làm.
“Vâng, nói thật thần đối với Tiêu
tướng quân thập phần kính ngưỡng, trước khi thần đến kinh thành
đã ở dưới chân núi sống một thời gian, nghe mọi người nói Tiêu Tướng
quân đánh bại người Tây Lương đã trở thành sự tích một người anh
hùng trong lòng người dân, người ở địa phương ấy còn coi Tiêu Tướng
quân là thiên tướng hạ phàm.”_ Khoé môi Ngôn Phi Mặc nhếch lên một tia
mỉm cười.
Tiêu Tử Bùi nghe vậy thần sắc vừa động,
muốn nói lại thôi.
Tiêu Tránh rốt cuộc cũng yên lòng,
lôi kéo tay hai người lại, đem tay của hắn cùng Tiêu Tử Bùi để cùng
một chỗ, thân thể Ngôn Phi Mặc cứng đờ, tay nhanh chóng rút ra, lắp
bắp nói:” Bệ hạ, ta tập võ nhiều năm, không có thói quen tay chân
cùng người khác đụng chạm, vạn nhất nếu kinh ngac thì Tiêu Tướng quân
liền nguy rồi”
Tiêu Tránh cười ha ha:” Này Phi Mặc,
ngươi như vậy không được. Nếu người về sau cưới phu nhân, cũng không
thể cùng phu nhân không tiếp xúc tay chân, không lẽ ngươi muốn cho phu
nhân ngươi một mình một phòng à”
Ngôn Phi Mặc có điểm quẫn bách,
làn da trắng nõn hiện lên một tầng hồng nhạt, khuôn mặt lúc đầu
thanh tú giờ đây tăng thêm vài phần diễm sắc:” Bệ hạ nói đùa.”
Tiêu Tử Bùi đứng nhìn ở một bên
không biết làm thế nào, tâm của hắn không ngừng nhảy bùm bùm,
vừa rồi trong nháy mắt hai bàn tay giao nhau, Ngôn Phi Mặc có ngón tay
thon dài, làn da bóng loáng, nắm lấy liền có cảm giác mềm mại
trắng mịn, lúc bàn tay hắn lấy ra trong nháy mắt giống như có một
khối tơ lụa lướt qua, mà hiện tại Ngôn Phi Mặc thần sắc xấu hổ lại
làm cho tâm hắn cảm thấy như nổi trống.
“Không bằng như vậy ta giúp ngươi
làm mối. Lần trước Tử Hà lại đây cùng hoàng hậu nói chuyện về
việc nhà vào thời điểm trẫm hỏi ở kinh thành nàng thích công tử
nào, nghe ngữ khí của nàng đối với Phi Mặc ngươi có thêm tán thưởng,
không bằng ta giúp ngươi cùng lão ngũ nói chuyện?” Tiêu Tránh hứng
thứ dào dạt nói
“Không thể”. Hai người trăm miệng
một lời kêu lên, xoay qua nhìn nhau rồi lại nhanh chóng tránh đi
Tiêu Tử Bùi nói:”Bệ hạ, cái này
thật không được, Tử Hà mới lớn, nàng không biết cái gì được cái gì
không, với lại tiểu hài tử hôm nay thích cái này, ngày mai lại thích
cái kia, qua một thời gian liền quên”
Ngôn Mặc Phi nói” Bệ hạ, cái này
thật không được, Tử Hà quận chúa là kim chi ngọc diệp, thần thật
không dám trèo cao, huống chi trong nhà hạ thần đã có hai cái tỳ nữ,
thân là người giang hồ chỉ sợ kinh hách quận chúa”
Tiêu Tử Bùi mặt hung tợn trừng mắt
liếc nhìn Ngôn Mặc Phi một cái, chính bản thân mình cự tuyệt là một
chuyện tình, bị người khác cự tuyệt lại là một chuyện khác, cư
nhiên vùa nghe hắn nói trong nhà còn có hai cái thị tỳ, trong lòng
liền không có tư vị: nguyên lai người này như vậy mà còn phong lưu
ngầm!
Trong tâm tư Tiêu Tránh vừa nổi lên
muốn làm bà mối, tự nhiên sẽ không dễ dàng để người khác đánh mất
ý niệm trong đầu:” Này, hai người các ngươi, như thế nào ý kiến đều
giống nhau. Tin ta đi, chủ ý này thật không sai, để lát nữa ta cùng
hoàng hậu đi thương lượng ,haha!”
Tiêu Tránh nói xong lại nghĩ tới
cái gì, vỗ vỗ bả vai Tiêu Tử Bùi:” Tử Bùi, ngươi chừng nào thì cho
phụ vương của ngươi rước cái con dâu vào cửa a, phụ vương ở trước mặt
ta đểu nhắc vài lần rồi mới chịu về.”
Tiêu Tử Bùi lắc đầu:” Bệ hạ, thần
đã sớm nói chuyện cùng phụ vương, lúc trước ở Mạc Bắc thần được
một nữ tử cứu, thần đã lập lời thề, cuộc đời này nếu như
không tìm được nàng báo ân cứu mạng, thần liền cả đời không cưới
vợ.”
Tiêu Tránh cười lắc đầu:” Ngươi
thật là, có phải ngươi đã nghĩ tới độc thân một mình thật tốt, một
người tiêu dao tự tại, không lưu luyến bụi hoa có hay không?”
Tiêu Tử Bùi cười hắc hắc, tiến
đến bên tai Tiêu Tránh thấp giọng nói nhỏ:” Bệ hạ thật là tri âm của
thần a”
_________________________
Ngôn Phi Mặc đẩy cửa trong nhà ra,
lười biếng nói:” Gia đã trở lại, đều đi ra nghênh đón a”
Trong viện, dưới tàng cây hạnh có một cái võng, cái bên võng có một cái bàn
tròn bên trên bày đủ loại đồ ăn vặt, một cái nữ tử từ trong phòng đi
ra, dung mạo ngọt ngào, đôi mắt to hết sức linh động:” Công tử hôm nay
như thế nào mà về trễ vậy. Hai người chúng ta, đều ở ngoài viện
nhìn tới hai lần mới trở về.”
Ngôn Phi Mặc hướng võng nằm xuống,
nhẹ nhõm thở dài một hơi, ném một củ lạc vào miệng, Ngôn Phi Mặc
nhắm mắt lại hưởng thụ. Củ Lạc ở không trung rơi theo quĩ đạo đường
cong chính xác vào miệng của hắn, vừa thơm lại vừa ngọt:” Hiểu
Phong, hôm nay ta lại bị cắn”
Trong phòng lại có một tỳ nữ khác
đi ra, vóc dáng hơi cao, dung mạo lãnh diễm, lạnh lùng:” Công tử,
người bị cắn hoài có hay không trở thành thói quen? Chúng ta như vậy,
từ khi nào để cho người khác tới bắt nạt. Theo ta, chúng ta nên tìm
ngày nguyệt hắc phong cao* vào buổi tổi, ta cùng Hiểu Phong cùng lẽn
đến phủ Khánh Vương, đem cái tiểu vương gia ương ngạnh kia răng rắc một
chút liền chấm dứt và quên đi, không cần quản hắn là tướng quân hay
không tướng quân, vương gia hay không vương gia.”
-Thính Vân ngươi nói cái này thật
không đúng, lúc nào cũng muốn chém giết, về sau ta như thế nào đem
ngươi đi gả ra ngoài?_Ngôn Phi Mặc cười cười, một phen sờ sờ người
Thính Vân.
Hiểu Phong thấy vậy, bĩu môi, thanh
thuý nói:” Công tử, chúng ta đều trở thành người trong phòng của
ngươi, sau còn phải gả đi ra ngoài a.
“ Về sau chúng ta về nhà, không ai
nhận thức ai a.”_Ngôn Phi Mặc lại sờ vòng eo Hiểu Phong:” Hiểu Phong,
như thế nào ngươi lại có thịt dư ở eo a”
Thính Vân lạnh lùng nói: “ Gia rất
thư thái, mỗi ngày haha ăn vặt, đi dạo chợ, chơi với cẩu, cùng đấu
võ mòm, trong nhà có ngươi làm, võ nghệ toàn hoang phế, ta xem ngươi
toàn bộ thành một con heo”
Ngôn Phi Mặc trầm tư một lát, nghiêm
túc nói:” Giờ ta giúp các ngươi tìm một cái chuyện lớn để làm, mỗi
ngày lục đục, nhất định có thể đem thịt béo trên người biến mất.”
-Chuyện lớn_Hiểu Phong cùng Thính
Vân trăm miệng một lời hỏi.
“Đúng vậy, bệ hạ làm mối cho ta,
đem quận chúa Khánh Vương Phủ gả cho ta”
Thính Vân một cước đá bay cái
thạch đôn bên cạnh, lạnh lùng nói: Công tử, ngươi cho nàng vào cửa,
cẩn thận nàng chính là cái thạch đôn dưới chân ta.” (Chuối: ai bít cái “thạch đôn”
là gì thì chỉ ta nhá)
Hiểu Phong thổi phù một tiếng,
ngọt ngào nói:” Thính Vân ngươi hảo táo bạo, ta sẽ không làm như ngươi
đâu, nhiều lắm cho nàng uống canh tổ yến hoặc là báo bảo mật trà
linh tinh, không cần uống nhiều, một chút là đến nơi, không cần ra
máu, không cần đau xót, chết một cách thực bình thường a.”
Ngôn Phi Mặc sờ cằm, cảm thán
nói:” Quả nhiên, có tình nhân mới cho nữ nhân của ta tranh giành thì
ta mới có trọng yếu.”
Người ngoài cửa nghe vậy thì cười
khẽ:” Phi Mặc, nhanh như vậy đã có người vì tranh dành ngươi mà uống
dấm chua.”
Theo tiếng nói chuyện thanh thoát,
người gác cổng vội lên tiếng nói:” Công tử, Phong đại tới.”
Ngôn Phi Mặc sững sốt một chút, từ
võng đứng lên, cười nói:” Vũ Dương, đa tạ ngươi ở trước triều đã nói
giúp ta.”
Phong Vũ Dương cười nói:” Nhấc tay
chi lao. Hôm nay ở Thiên Bảo tửu lâu tại hạ có chỗ, Phi Mặc nhất định
phải cùng ta đi thưởng thức một phen”
–Chớ không phải có cái việc gì vui
à?
Phong Vũ Dương kinh ngạc nhìn hắn:”
Phi Mặc, ngươi không biết sao. Hôm này là ngày hoa khôi đại tá của mỗi
năm, , Thiên Bảo tửu lâu cách đó không xa chính là Hồng Tụ lâu, đối diện Chiêu
Dương hà, có thể nhìn xem nhất thanh nhị sở.*”
Thính Vân ở bên tai Ngôn Phi Mặc thì
thầm vài câu, lôi kéo Hiểu Phong hướng Vũ Dương hành lễ một cái rồi
đi về phòng. Ngôn Phi Mặc trầm ngâm một lát nói:” Không biết người đi
cùng có những ai.”
“ Chính là vài cái bạn tốt, Phương
Du Nhiên, Tiêu Tử Bùi.”_Phong Vũ Dương nhìn Ngôn Phi Mặc nhăn mày, thở
dài một hơi:” Phi Mặc, kì thật Tử Bùi luôn dấu cảm xúc bên trong,
hắn trước kia rất thích ngươi, cho nên khi biết chuyện kia về sau phản
ứng quá khích như vậy, yêu sâu trách chi thiết, ngươi hướng hắn nhận
lỗi, nói vài lời dễ nghe, hắn như thế nào có thể lại chỉnh ngươi?”(
Chuối: ai hiểu “yêu sâu
trách chi thiết” là gì
thì chỉ ta lun nhá”)
Ngôn nhịn không được có điểm hoảng hốt,
Phi Mặc nhớ tới Tiêu Tử Bùi trước kia là ngươi không câu nệ tiểu
tiết, cái kia anh khí bức người Tiêu Tử Bùi, cái kia giảo hoạt tiêu sái Tiêu
Tử Bùi. Hắn lại bình tĩnh cười nói:” Phiền toái Vũ Dương. Kỳ thật ta
coi hắn như cái tiểu hài tử, thích ầm ĩ, dù sao ta…Tóm lại, hôm nay
ta hướng hắn nhận lỗi, về phần có thể hay không hòa hảo như lúc ban
đầu, liền xem ta tạo hóa. Này yêu sâu trách chi thiết, ta là ngàn vạn không
đảm đương nổi .”
Trong phòng, âm thanh của Thính Vân
lạnh lùng vang lên:” Phong đại nhân, công tử nhà ta không phải là người
dễ khi dễ, Tiêu Tử Bùi hắn không phải tự nhận võ nghệ của mình rất
cao cường sao, cho hắn lại đây cùng ta tỷ thí, nếu hắn thắng, cả nhà
chúng ta làm trâu ngựa cho hắn, ngược lại nếu thua, hắn đến nhà
chúng ta làm trâu ngựa.”
Ngôn Phi Mặc lạnh giọng lên tiếng:”
Thính Vân!”_Quay đầu đối với Phong Vũ Dương áy náy cười:” Nàng chính
là lo lắng cho ta, Vũ Dương ngươi không cần để ý hồ ngôn loạn ngữ của
nàng.”
Phong Vũ Dương xấu hổ cười cười,
nhỏ giọng nói:” Thật là một mỹ nhân khó chịu. Phi Mặc ngươi
hảo hảo trấn an nàng, đến lúc đó ta ở Thiên Bảo tửu điểm đợi
ngươi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
quả nhiên thật lạnh a, gió lạnh thổi qua, lại thổi qua~~~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét