Tiêu Tử
Bùi cũng không biết thế nào mà chuyện tình của hắn đã truyền
khắp kinh thành truyền vào hoàng cung, rơi vào hai tai của Tiêu Tránh.
Buổi sáng đã bị lão cha đánh một trận, hắn tự nhiên đem đòn đánh
này nhớ trên người Ngôn Phi Mặc, nằm trên giường nghĩ rốt cuộc như
thế nào trả thù tiểu nhân này, nghĩ nghĩ liền ngủ luôn.
Hoảng hốt tỉnh, hắn nhớ về lần
đầu tiên nhìn thấy Ngôn Phi Mặc ở biên Tiểu Khê. Kinh vệ doanh địa thiết
ở vùng ngoại thành kinh thành, giáp mặt núi non, lưng tựa kinh thành, doanh địa
có hai sông chảy qua, sau đó giao nhau chảy vào kinh thành. Trên núi cây nước
đầy đủ, có điều đằng sau Tiểu Khê doanh, suối nước sâu thẳm mà trong
suốt, bọn lính trong lúc nhàn hạ thích ở trong này hí thuỷ ( tắm suối ).
“Hiện tại là thời gian tập luyện,
người vụng trộm chuồn ra đây làm gì.” Tiêu Tử Bùi y hy cưỡi “Phi Lôi”
của mình, từ trên cao nhìn xuống thấy Ngôn Phi Mặc ngồi ở bên dòng suối
thất thần.
Ngôn Phi Mặc quay đầu, hướng về phía hắn
nhoẻn miệng cười, làm cho Tiêu Tử Bùi ở trong quân doanh nhìn quen mấy nam
nhân cười to tục tằng không khỏi ngây người một chút: nguyên lai nam
nhân tươi cười cư nhiên cũng có thể là tao nhã thanh tú, thanh nhã thong dong
như thế này. “Vị tướng quân này, quân doanh này quá lớn, tại hạ bị
lạc đường.” Ngôn Phi Mặc thanh âm rất êm tai, tại đây trong sơn cốc u tĩnh
có vẻ có chút quỷ dị.
Hắn từ trên “Phi Lôi” nhảy xuống,
hồ nghi hỏi:” Ngươi là người ở trong đội nào?”
“Tại hạ là ngô thủ hạ văn thư úy, họ
Ngôn tên một chữ Chỉ.”Hắn cười cười nói, thuận tay hái xuống một chiếc
lá cây, đặt ở bên miệng ô ô thổi lên, làn điệu du dương, rất là dễ nghe.
“Trách không được, nhìn ngươi thanh
tú như vậy, cũng chỉ có thể là làm về thư văn,” Tiêu Tử Bùi rạo rực
đi qua, vỗ vỗ bờ vai của hắn, hắn lại nhanh nhẹn vọt sang một bên,
nha nha nói:” Tướng quân, tối hôm qua ta ngủ không quen bị sái cổ .”
Tiêu Tử Bùi không khỏi có chút xấu
hổ, vừa định giúp hắn chỉ đường về doanh địa, đã thấy hắn mắt sáng lên,
nhảy nhót chỉ vào ngọn núi nói: “Tướng quân, mau nhìn mau nhìn, có con thỏ chạy
đến !”
Tiêu Tử Bùi đảo mắt vừa thấy, quả nhiên,
phía trong cây cối có một con thỏ màu trắng, đang lườm một đôi mắt màu đỏ,
khiếp đảm nhìn bọn họ, hắn chậm rãi từ sau lưng rút ra tên, kéo cung cài tên,
đang muốn bắn ra, đã thấy Ngôn Chỉ mở to hai mắt kinh ngạc nhìn hắn, một cái
bước xa vọt tới hắn bên người, lôi kéo tay hắn vừa nhấc hướng lên trên, nhất
thời “Hưu” một tiếng, tên bay lên giữa không trung, bay vào rừng cây không
thấy, con thỏ kia tự nhiên cũng “Hưu” một tiếng không thấy.
Tiêu Tử Bùi quay đầu trừng mắt nhìn hắn
một cái, mà Ngôn Chỉ lại cười hì hì nói: “Tướng quân, khiến cho nó từ đâu tới
đây lại chạy đi mất, bụng của ngươi quá nhỏ, nó ngốc ở bên trong nhất định khó
chịu mà chết.”
“Vậy ngươi vừa rồi kêu la cái gì, chẳng
lẽ không muốn ăn con thỏ thịt sao?”
Ngôn Chỉ ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ta
chỉ là rất cao hứng , ta chưa từng có nhìn thấy con thỏ, là ta ngạc nhiên.
Không bằng như vậy, ta đến nhà bếp trộm điểm tâm bồi tội cho ngươi đi?”
…
Tiêu Tử Bùi nhìn thấy chính mình trong
mộng theo Ngôn Phi Mặc vui vẻ hướng nhà bếp đi đến, không khỏi gấp đến độ hô to
một trận: “Tiêu Tử Bùi! Ngươi này đại ngốc, hắn là đang lùa dối ngươi, đừng đi,
đi ngươi liền bị hắn lừa!”
Tiếng kêu thật lớn, Tiêu Tử Bùi nhất
thời từ trong mộng bừng tỉnh, mở to mắt, không thấy Ngôn Phi Mặc, trước mắt chỉ
là đệm chăn cùng gối lộn xộn, hắn kinh ngạc ngốc lăng một hồi lâu, khi đó không
biết vì sao, hắn đặc biệt thích Ngôn Phi Mặc, nghĩ đến hắn là một thư sinh văn
nhược, ở trong quân doanh tìm mọi cách quan tâm đối với hắn, làm sao nghĩ được
hắn cư nhiên là kinh thành Võ Lôi lôi chủ mỗi năm tổ chức một lần!
Vừa nghĩ đến đây, hắn lửa giận bùng lên,
thật tình tương giao mà đối phương lại đề phòng khắp nơi, mọi chuyện tướng khi,
loại này tiểu nhân! Cửa truyền đến tiếng đập cửa, Tiêu Thiển đi đến: “Gia, đại
điện hạ đến đây thăm ngươi, đang ở bên ngoài thư phòng, mau đứng lên đi.
Đại điện hạ Tiêu Hồng so với Tiêu Tử Bùi
lớn hơn một tuổi, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đọc sách, bắt
đầu từ nhỏ hai người đã đối địch, đi theo Phương thái sư học thi văn cùng nhau
để hạ thấp đi đối phương, sau khi tan học liền xoay ra đánh nhau, mình Tiêu
Hồng đánh không lại Tiêu Tử Bùi, Tiêu Hồng giúp đỡ ngầm nhiều, Tiêu Tử Bùi ăn
không ít ám khí; sau này Tiêu Tử Bùi theo Trình lão tướng quân học võ, hai
người thiếu cơ hội gặp mặt, tuổi cũng lớn, gặp mặt thế này lại khách khách khí
khí. Sau khi Tiêu Hồng thành niên phân cho Tín vương phủ, cùng Tiêu Tử Bùi dần
dần thân thiện, ngẫu nhiên cũng thỉnh hắn đến quý phủ uống trà xem diễn.
Tiêu Hồng kế thừa dung mạo của Phùng quý
phi, diện mạo tuấn mỹ mà hơi thiên âm nhu, vừa thấy Tiêu Tử Bùi liền cười ha
ha: “Cung hỉ Tử bùi, nghe nói ngươi tìm được ý trung nhân .”
Tiêu Tử Bùi vẻ mặt tức giận: “Điện hạ
đừng vội giễu cợt ta, việc vậy ai truyền ra đều là lời đồn, ta mà biết là ai ta
sẽ thịt hắn.”
Tiêu Hồng nhịn cười hỏi: “Nguyên lai là
lời đồn? Trách không được, ta nghĩ phong lưu phóng thoáng Tử Bùi như thế nào
bỗng nhiên thành tính vòng vo, không thích mỹ nhân mà lại yêu lục nhan (lục nhan ở đây là người cùng giới).”
Tiêu Tử Bùi vỗ bàn, ấm trà trên bàn đều
nhảy lên: “Ta đi làm thịt Ngôn Phi Mặc kia, Tiêu Thiển, nhanh đi chuẩn bị ngựa,
nhắn lại cho tổng sự là ta tìm hắn đánh một trận!”
Tiêu Hồng ha ha cười, hỏi: “Tử Bùi như
thế nào vừa đụng tới hắn thì lại nổi giận rồi, kia Ngôn Phi Mặc có bao nhiêu
giảo hoạt ngươi cũng không phải không biết, đến lúc đó hắn đại môn nhất bế
chính là không được, ngươi như vậy ở cửa hắn khiêu chiến không phải ngược lại
làm cho người ta nói nhảm nhiều? Đến lúc đó bị Ngũ thúc biết sẽ muốn đánh.”
Tiêu Tử Bùi run sợ một chút, nhìn nhìn
Tiêu Hồng, hồ nghi hỏi: “Điện hạ có diệu pháp?”
Tiêu Hồng thần bí cười, tiến đến hắn bên
tai nói: “Lấy lùi để tiến, lạt mềm buộc chặt, Tử Bùi, Ngôn Phi Mặc lai lịch cổ
quái, tất nhiên sẽ giữ ám muội bí mật gì đó, người xưa nói rất đúng, đánh xà
phải đánh thất tấc, ngươi nếu tìm được bí mật của hắn rồi, Ngôn Phi Mặc hắn
muốn lên trời hay xuống biển, còn không phải từ ngươi định đoạt?”
Ngôn Phi Mặc từ trong cung đi ra đã là
giờ Thân, trên đường lại đụng phải Tiểu Hoàng tử Tiêu Khả đang giương cung trực
sẵn, sau khi nhận lời lần sau đặc biệt bồi hắn đi hành cung vây săn, mới làm
cho Tiểu Hoàng tử cảm thấy mỹ mãn phóng cung hắn ra. Kinh thành ngày thu khí
hậu hợp lòng người, gió thổi đến đều mang theo mùi hoa quế thơm ngát, Ngôn Phi
Mặc không cưỡi ngựa, nắm con ngựa trắng của chính mình, chậm rãi đi ở trên
đường ngã tư, hưởng thụ này khó được nhàn nhã một khắc.
Không biết tại sao, bạch mã của hắn hí
lên, Ngôn Phi Mặc vuốt vuốt lông nó, sủng nịch nói: “Tiểu Ngân, ngươi có phải
đã chán ở trong kinh thành phải không? Nhanh nhanh.”
Bạch mã phiền chán đạp đạp chân, giơ cổ
hướng về phía trước, Ngôn Phi Mặc vừa đi phía trước, chỉ thấy Tiêu Tử Bùi nắm
“Phi lôi” hướng về phía hắn cười.
Ngôn Phi Mặc sửng sốt một chút, hắn
không nghĩ tới Tiêu Tử Bùi cư nhiên còn có thể đi ra vương phủ, còn có thể
trước mắt bao người tại đây chào hỏi hắn. Hắn nghĩ nghĩ, vui tươi hớn hở đi ra
phía trước, vô cùng thân thiết nói: “Tử Bùi, nghe nói ngươi bị Khánh vương gia
hung hăng đánh một trận, ta đang muốn đến vương phủ thăm.”
Tiêu Tử Bùi nghe vậy trong lòng nhịn
không được quặn một chút, trên mặt lại là lơ đễnh bộ dáng: “Ta phụ vương đánh,
chính là gãi ngứa cho ta, bằng không mẫu phi ta sẽ tìm hắn liều mạng. Nhưng
thật ra ngươi, nhìn ngươi mới từ trong cung đi ra, không có bị hoàng hậu nương
nương phạt quỳ a, cốt ngươi thân mình, một ngày phạt liền chịu không nổi, không
bằng ta đi thay ngươi cầu tình.”
“Sao dám làm phiền Tử Bùi a, ngươi nếu ở
trong cung xảy ra cái gì không hay, ta này đường đường là Vũ lâm quân không
phải cũng bị Khánh vương gia lột da !”
“Sao dám động thủ với Ngôn đệ? Ngôn đệ
nhưng là người tâm phúc trong cung, đọa nhất chân, hoàng thành này đều phải cúi
đầu dưới a!”
Hai người cùng nhìn nhau, nhìn không
thấy trong ánh mắt giống như có hỏa văng khắp nơi, chỉ chốc lát sau cùng nhau
cười ha ha đứng lên.
Từ hoàng cung đến Ngôn phủ không xa, hai
người mỗi người nắm một con ngựa, chậm rãi đi ở trên đường cái, một cái tao
nhã, một cái tuấn lãng oai hùng, chọc nhân bên đường nhịn không được nhìn qua
hướng bọn họ. Nhân dân kinh thành đối với hai người kia đều rất quen thuộc, có
khi quen mặt còn cười hướng về phía bọn họ chào hỏi, ngữ thanh hơi mang ái
muội.
“Ngôn đại nhân, Tiêu Tướng quân, hôm nay
hai vị như thế nào đi cùng một chỗ a?”
“Ngôn đại nhân, Tiêu Tướng quân, hôm nay
hai vị khí sắc đều tốt lắm a!”
“Ngôn đại nhân, Tiêu Tướng quân, hôm nay
thời tiết thật sự là tốt a!”
Ngôn Phi Mặc ngẩng đầu nhìn bầu trời âm
u, không khỏi dở khóc dở cười, lung tung gật gật đầu, cước bộ nhanh hơn, nhìn
người bên đường chịu không nổi giục ngựa rời đi. Tiêu Tử Bùi lại không biết hôm
nay ăn nhầm dược gì, tuy rằng trên mặt có hơi cứng ngắc, vẫn tiếp hắn đi tới
Ngôn phủ.
Vừa đến trước cổng phủ, Ngôn Phi Mặc
trong lòng thở phào một cái, cười tủm tỉm hướng hắn chắp tay: “Cảm tạ Tử Bùi
giúp ta hồi phủ. Bất quá Tử Bùi hôm nay thật hưng trí, không phải rằng trong
vương phủ không có nơi cho ngươi dung thân?”
Tiêu Tử Bùi giống như không nghe được
lời nói châm chọc của hắn, thở dài một hơi, hơi u buồn nói: “Phi Mặc, tối hôm
qua phát sinh một việc lớn như vậy, ngươi phải có phụ trách với ta a, như vậy
đi, chúng ta vào trong phủ ngươi tỉ mỉ nói.” Nói xong, hắn giống như bình
thường đem “Phi lôi” giao cho môn đồng (người
gác cửa), hướng bên trong bước nhanh đi.
“Ai, ngươi, ngươi đợi chút!” Ngôn Phi
Mặc có chút nóng nảy, điều này làm cho hắn đi vào còn nhanh hơn, Thính Vân cũng
không thể phi vào ngăn hắn! Hắn thân hình nhanh nhẹn, lập tức liền ngăn trước
mặt Tiêu Tử Bùi, bồi cười nói: “Tiêu Tướng quân, tại hạ trong phủ đều rất keo
kiệt, không bằng như vậy, chúng ta cùng đi ra ngoài uống một chén đi.”
Mắt Tiêu Tử Bùi sáng lên, một phen giữ
chặt cánh tay Ngôn Phi Mặc: “Phi Mặc ngươi quá khách khí, nghe Vũ Dương nói,
trong viện nhà ngươi có ủ Hạnh Hoa, ngươi đó! Đi! Đi vào trong vương phủ lấy ta
rượu của Mai Tử quán…”
Ngôn Phi Mặc một tay theo phản xạ bắt
lấy, vừa muốn dùng lực, lại thấy Tiêu Tử Bùi nheo mắt lại, từ trong miệng phun
ra vài câu: “Ngôn đại nhân, tại hạ chính nhị phẩm, so với của ngươi không cao
không thấp, có hơn hai phẩm chất. Trên đường cái nháo loạn, chỉ sợ người nhìn
vào không tốt lắm đi?”
Ngôn Phi Mặc yên lặng nhìn hắn, dần dần
hiện lên một tia mỉm cười: “Tử Bùi là đang nói đùa, tại hạ từ lâu đã chờ ngươi
tới phủ uống vài chén rượu, hôm nay rốt cục được nguyện ý, Ngôn Thất, còn thất
thần ra đấy, đuổi xe ngựa đi, nói tiểu vương gia muốn đến uống rượu Ngôn phủ,
một vò là chưa đủ! Khánh vương gia nếu hỏi, nói tiểu vương gia hôm nay ở Ngôn
phủ không say không về!”
Nói xong, tâm hắn trùng xuống, tay hạ
xuống, cầm bàn tay to của Tiêu Tử Bùi, tay hắn khô ráo có lực, khớp xương rõ
ràng, trong lòng bàn tay ẩn ẩn có lưu lại vết chai do tập luyện binh khí. Ngôn
Phi Mặc tim không khỏi nhảy dựng, không rảnh nghĩ, lại lôi hắn hướng đại môn
Ngôn phủ đi đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét