Ngày săn bắn đầu tiên Hoàng đế bệ hạ liền bị thương, văn võ bá quan đành phải cùng Hoàng đế dẹp đường hồi phủ.
Bị thương cũng chia rất nhiều loại, có người thương được anh dũng, có người thương được lừng lẫy, có người thương được bi thảm, nhưng mà đường đường thiên tử lại bị ong vò vẽ đốt ra một thân toàn bao, loại chuyện tình này mà truyền đi ra liền thành trò cười. Kỷ Hành rất sáng suốt phong tỏa tin tức, đối ngoại tuyên bố chính mình là cùng mãnh hổ đấu tranh mới bị thương.
Tuy rằng loại cách nói này có chút vô sỉ, nhưng mà không quan tâm có biết hay không biết nội tình, ai sẽ đi vạch trần Hoàng thượng nha, còn muốn sống hay không.
Thái hậu lại tin là thật, ngồi ở bên giường Kỷ Hành khóc. Kỷ Hành đành phải lén lút nói với bà: Con trai của ngài kỳ thật là bị ong chích.
Thái hậu rất không lời. Tuy rằng bị ong chích cũng rất đau, nhưng ong và lão hổ không thể so. Bà nhẹ nhàng thở ra, liền bắt đầu quở trách Kỷ Hành.
Kỷ Hành không rên một tiếng toàn bộ tiếp thu quở trách, thuận tiện ở trước mặt Thái hậu khích lệ Điền Thất, tự xưng hắn bị ong đốt ngất đi, may mắn Điền Thất đúng lúc phát hiện, cứu hắn trở về — đây là lời nói mà hắn và Điền Thất đã chuẩn bị trước.
Thái hậu nghe xong thì cao hứng hết sức, cực kỳ thưởng cho Điền Thất. Điền công công sinh bình được thưởng vô số, nhưng lần đầu tiên cảm thấy nhận phần thưởng này thật xấu hổ. Sau đó Thái hậu dặn dò Điền Thất cẩn thận chăm sóc Hoàng thượng.
Vốn dĩ Hoàng thượng sinh bệnh, hầu hạ uống thuốc ăn cơm, bôi thuốc hoặc là sinh hoạt thường ngày phải do cung nữ tới làm, những việc này không nên do Điền Thất phụ trách, nhưng mà người của cung Càn Thanh lại rất kỳ lạ đạt tới nhất trí, cảm thấy những chuyện này do Điền Thất làm hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Thế là Điền Thất cứ thế đoạt lấy công việc bôi thuốc cho Hoàng thượng.
Kỷ Hành nhắm nửa con mắt, cảm thụ Điền Thất ôn nhu vuốt ve sau lưng, hắn hoàn toàn buông lỏng, thư thái vô cùng.
Đang bôi thuốc thì Như Ý đến thăm phụ hoàng của nó. Kỷ Hành sai người đem Như Ý đưa vào trong phòng ngủ.
Như Ý chỉ biết trên người phụ hoàng của nó không được khỏe, chẳng hề biết phụ hoàng tới cùng bị thương gì. Nhũ mẫu cởi giày cho nó, rồi ôm đến trên giường bệnh của Kỷ Hành, Như Ý quỳ gối kế bên Điền Thất, thấy ngón tay của Điền Thất nhúng vào chất mỡ kỳ quái sau đó bôi lên trên lưng của phụ hoàng.
Trên lưng của phụ hoàng mọc lên từng cái từng cái bao nhỏ, chính giữa mỗi một cái bao đều có một cái điểm nhỏ xíu, giống như là có thứ gì đó muốn từ bên trong mọc ra.
Như Ý liền ngạc nhiên nói, “Phụ hoàng, phụ hoàng muốn mọc cây nấm sao?”
Kỷ Hành nghe mà ghê tởm một trận, “Đi ra ngoài!”
Nhũ mẫu nhanh chóng ôm Như Ý rời khỏi. Như Ý không biết vì sao phụ hoàng không vui, nó nằm bò ở trong lòng bà vú, ủy khuất nhìn Điền Thất, “Điền Thất…”
Điền Thất hướng về Như Ý nháy nháy mắt vài cái, an ủi cười cười, không tiếng động nói: Không có sao đâu.
Kỷ Hành lại bất mãn nhắc nhở Như Ý, “Điền Thất là người của trẫm.”
Như Ý nghe xong, càng ủy khuất, chôn đầu không muốn nhìn bọn hắn, rất nhanh bị nhũ mẫu ôm đi ra.
Bên này Điền Thất bôi thuốc cho Kỷ Hành xong, chờ đến khi thuốc khô đi Kỷ Hành mới hơi ngưỡng người nằm xuống.
“Hoàng thượng…” Điền Thất nhíu mày, nằm như thế đè tới vết thương sau lưng thì làm sao bây giờ.
Kỷ Hành cười nói, “Không sao nha… Cứ nằm sấp mãi, cấn người muốn chết.”
Điền Thất cho rằng Hoàng thượng nói là lồng ngực bị cấn, ai biết hắn lại kéo tay nàng để ở giữa hai đùi, “Nơi này nhưng mà không thể bị ủy khuất.”
Điền Thất cuống quít rút tay mình về. Lúc này, bên ngoài có cung nữ nói một tiếng, “Hoàng thượng, thuốc đã nấu xong.”
Đây là quy củ mà Kỷ Hành mới lập cho hạ nhân, không cần biết là chuyện gì, đều phải ở ngoài cửa nói trước một tiếng, không được phép tùy tiện xông vào trong phòng ngủ, thư phòng hoặc các loại phòng của Hoàng thượng.
Kỷ Hành để cho cung nữ kia bưng thuốc đi vào, Điền Thất nhận lấy, tay cầm chén thuốc thử thử độ ấm, cảm thấy ổn mới bưng đến trước mặt Kỷ Hành, “Hoàng thượng, uống thuốc đi.”
Kỷ Hành nằm không nhúc nhích, cười nói, “Ngươi đút cho trẫm.”
Điền Thất liền dùng muỗng nhỏ múc một thìa thuốc, đưa đến bờ môi Hoàng thượng.
Hắn lại không há mồm, mà chỉ cười dài nhìn chằm chằm Điền Thất, sau đó dời tầm mắt xuống dưới, rơi xuống trên môi nàng.
Điền Thất cảm thấy, lần này Hoàng thượng vừa nằm giường bệnh thì đột nhiên nhiều chuyện lên, tổng là đưa ra mấy cái yêu cầu ly kỳ cổ quái, nhưng mà hắn bị thương là vì nàng, nàng lại không thể mãi cự tuyệt hắn, bởi vậy nàng cứ từng bước một mà lui, không hề có điểm dừng.
Nàng cúi đầu, miệng đối miệng mớm thuốc cho Hoàng thượng, Hoàng thượng uống thuốc xong lại ấn cái gáy của nàng mà quấn quít hôn một trận, sau khi hông xong, hắn thấp giọng nói, “Điền Thất, mặc váy cho trẫm xem được không?”
“… Vâng.”
***
Trong lòng Kỷ Hành có quỷ, nên không muốn để Điền Thất mặc đồ con gái trong Hoàng cung, thế là dẫn nàng đến ngoài cung. Đương nhiên, hắn ra ngoài cũng không chỉ là vì nhìn Điền Thất mặc váy.
Điền Thất còn có chút lo lắng thương thế của Kỷ Hành, kỳ thật thương của hắn đã tốt được không kém nhiều. Châm độc đã thanh lý xong, độc cũng đã hết, vết sưng cũng đã tan, cộng thêm thân thể của hắn khỏe mạnh, năng lực khôi phục tốt, nên trên cơ bản không có gì đáng ngại. Chẳng qua Kỷ Hành liền thích được Điền Thất chăm sóc, hắn nằm ở trên giường bệnh, tiểu biến thái liền đối hắn trăm y trăm thuận, tốt biết bao nhiêu nha.
Váy của Điền Thất do Kỷ Hành tự tay chọn, đó là một bộ tề ngực nhu váy cộc tay màu đỏ rực thêu hoa đào phớt hồng, bên trong là một cái áo tay dài bằng lụa trắng, giày thêu mang nơi chân cũng là màu đỏ; màu sắc này ở trong Hoàng cung không thể tùy tiện mặc, nhưng ra cung thì không sao cả. Hôm nay nàng vẫn là búi một kiểu loa kế đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chẳng qua lần này cắm thêm một cây trâm cài tóc hình hoa đào bằng vàng.
Lúc nàng đi đường thì vạt áo nhẹ bay, mép váy hờ phất, phối hợp với một khuôn mặt quốc sắc thiên hương, lại khiến cho Kỷ Hành nhìn ngẩn ngơ.
Không chỉ là hắn, hai người bọn họ đi ở trên đường thì có rất nhiều ánh mắt của nam nhân liên tục hướng trên người của Điền Thất bay tới.
Kỷ Hành rất tự hào, lại đặc biệt muốn đem Điền Thất giấu đi, không cho phép người khác nhìn. Hắn không có chút nào cảm giác đến, có rất nhiều ánh mắt của nữ nhân đang đuổi theo hắn.
Điền Thất lại có thể mặc váy vào người thì tâm tình cũng rất tốt, Kỷ Hành táo bạo dắt tay nàng đi trên đường, nàng cũng không có cự tuyệt hắn. Hôm nay hắn còn đặc biệt mặc bộ quần áo màu đỏ thẫm, chỉ nhìn vào phục sức mà xem thì hai người thật là vô cùng đăng đối.
Sau khi hai người nắm lấy tay nhau thì ánh mắt của các nam nhân chung quanh liền phân ra một phần cho Kỷ Hành, không ngoại lệ đều là hâm mộ ghen tị hận, cùng với ánh nhìn hằn thù thật sâu.
Tâm tình của Kỷ Hành cực sướng.
Một đôi người ngọc này tản bộ ở trên đường một hồi thật lâu, sau đó mới tìm nơi ăn cơm tối, rồi trở lại gian phòng trong khách sạn mà trước đó đã thuê. Điền Thất vừa rồi chính là ở trong khách sạn thay đồ xong mới đi ra.
Màn đêm buông xuống, sinh hoạt không biết xấu hổ bắt đầu.
Điền Thất lột hết quần áo của Kỷ Hành, nàng ở chỗ gần xương sống phía sau lưng của hắn hôn lại hôn, quả nhiên nghe đến tiếng thở dốc dồn dập đột ngột của hắn, điều này xác minh phán đoán của nàng.
Chỗ này có cái cơ quan, chỉ cần sờ một cái hôn một cái, liền có thể khiến cho Hoàng thượng sảng khoái hết sức.
Điền Thất rất muốn làm cho Hoàng thượng thoải mái, loại mong đợi đó, không phải vì tôn kính và thần phục đối phương, mà chính là một loại khát vọng. Nàng khát vọng nhìn hắn bởi vì nàng chăm sóc mà thư thái đến bay lên mây.
Chuyện cho tới bây giờ nàng không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, nàng đối với người nam nhân này có ý nghĩ không an phận, nàng biết thân phận của hai người như núi cao cùng với biển khơi, nhưng loại nhớ nhung này lại ở đâu cũng nhúng tay vào, không cách nào ngăn chặn.
Không dám nghĩ, không thể nghĩ, lại cứ là nghĩ tới.
Làn môi của Điền Thất thuận theo eo của Kỷ Hành, từ phía sau chuyển qua phía trước. Nàng cầm lấy tiểu huynh đệ của hắn mà bóp nặn, rồi tử tế quan sát biểu cảm của Kỷ hành. Nàng đột nhiên cúi đầu, cẩn thận mà dè dặt hôn một cái lên cái đầu tròn trịa mà ướt át kia.
Hình ảnh luôn mơ ước qua ngàn vạn lần liền như vậy xuất hiện ngay trước mắt… Kinh hỉ đột nhiên đến, Kỷ Hành lại ăn chay rất nhiều ngày, đột nhiên trong lúc đó nhận lấy loại kích thích này, nhất thời nhịn không được, tinh quan thất thủ.
Điền Thất chưa kịp trốn tránh. Trên môi nàng dính rất nhiều tinh dịch, chảy tới dưới cằm, rồi nhỏ giọt đến trên giường.
Kỷ Hành từ trong sự khoái lạc muốn chết muốn sống kia phục hồi tinh thần lại, thấy được Điền Thất chật vật như thế thì hắn cực kỳ lúng túng, mặt cũng đỏ, hắn vội vàng sáp lại giúp nàng lau.
Nhưng mà thấy được tinh hoa của chính mình rơi trên đôi môi của Điền Thất, thì trong lòng của Kỷ Hành lại có một loại cảm giác ngọt nhè nhẹ rất là diệu kỳ. Thôi được, hắn vẫn luôn là người mâu thuẫn như thế.
Điền Thất thuận theo Kỷ Hành giúp nàng lau miệng, nàng vẫn không nhúc nhích. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kỷ Hành xem một hồi, chớp chớp mắt, rồi đột nhiên rơi lệ.
Kỷ Hành càng lúng túng, “Thật, thật xin lỗi…” Hắn cho rằng Điền Thất khóc là bởi vì hắn làm như thế quá mức nặng khẩu vị, tiểu biến thái tiếp thu không được.
Điền Thất không đáp, mà đột nhiên chui đầu vào trong lòng hắn, ôm eo hắn khóc hu hu lên.
Kỷ Hành có chút luống cuống tay chân, “Đừng khóc, lần sau ta không như vậy… Ngươi tới cùng sao vậy?”
Ta làm sao, ta thích một người không nên thích.
Điền Thất không quan tâm hắn, chỉ lo tự mình khóc. Khóc xong, nàng từ trong lòng hắn bật dậy, ngồi thẳng người, nói, “Hoàng thượng, chúng ta trở về thôi?”
“Đêm nay chúng ta không trở về.”
“Nhưng mà…”
Kỷ Hành giải thích, “Không sao, bên trong cung ta đã dặn dò xong, ta còn đang dưỡng thương, ngày mai cũng không cần vào triều sớm.”
Điền Thất còn có chút do dự.
Kỷ Hành đột nhiên thở dài, “Ngươi có biết là ta muốn ôm ngươi ngủ một giấc nhiều đến thế nào không.”
Điền Thất cúi đầu không nói, ngực lại có chút ê ẩm.
Hắn an ủi, “Ngươi yên tâm, không có sự cho phép của ngươi, ta sẽ không làm gì ngươi.”
Điền Thất liền khẽ gật đầu. Vì để phòng ngộ nhỡ, hai người đều mặc quần áo chỉnh tề, sau đó Điền Thất mới chịu nằm vào trong lòng Kỷ Hành.
Kinh nghiệm lịch sử tỏ rõ, hứa hẹn “Không cởi quần áo” của nam nhân đều nên nghe ngược lại.
Ngay từ đầu Kỷ Hành cũng không định làm gì Điền Thất, hắn thực là vô cùng muốn ôm Điền Thất ngủ một giấc. Nhưng mà hai người kề vai áp má như thế, thân thể mềm mại ấm áp của người trong lòng liền ở trong ngực, thì cái ý nghĩ cổ quái kia của hắn lại xông ra.
Điền Thất… Nếu như là nữ nhân thì tốt biết bao nhiêu nha…
Phải chăng là nữ nhân đâu…
Hắn cứ thế một lần rồi lại một lần nghĩ đến cái vấn đề này, cho đến đêm khuya yên tĩnh.
Điền Thất thình lình xoay người, đối mặt với hắn. Nàng đã ngủ say, hô hấp vững vàng.
Kỷ Hành không biết có phải là do chính mình nghĩ quá nhiều điều điên rồ hay không, mà hắn cứ tổng là cảm thấy trước ngực mình giống như là bị hai cái gì đó căng tròn áp sát.
Hắn quả nhiên là điên rồ, rốt cuộc quyết định cởi ra nhìn một cái.
Chứng cớ trực tiếp nhất chính là nhìn xem phía dưới của Điền Thất có một vết sẹo kia hay không, chỉ cần thấy được, hắn cũng có thể chết tâm.
Thế là Kỷ Hành không lột áo, mà trực tiếp lột quần. Dù sao cũng là thừa dịp người ta sơ sẩy, làm loại chuyện này nhất định động tĩnh càng nhỏ càng tốt. Cũng không biết lúc trước chọn bộ váy áo này thì phải chăng tiềm thức tiếp tay, váy này là tề ngực, không có thắt lưng, nên quần ở phía dưới quả thực là cực dễ cởi ra.
Vén váy lên, nhẹ nhàng cởi bỏ thắt lưng bên trong. Kỷ Hành cầm lấy lưng quần của Điền Thất chậm rãi cởi xuống. So với làm tặc thì hắn càng khẩn trương, trái tim cơ hồ nhảy ra khỏi cổ họng luôn, hai mươi năm này của hắn trước giờ không có trải qua thời khắc khẩn trương như lúc này.
Quần rốt cuộc cũng cởi ra, trước mắt hiện lên một mảnh cỏ khuất giữa hai đùi. Trong bụi cỏ cái gì cũng không có.
Ừm, cái này cũng thuyết minh không được cái gì, lỡ như thật sự là cắt được sạch bong nha. Kỷ Hành nghĩ nghĩ, dùng ngón tay run rẩy đẩy đám cỏ ra hai bên mà nhìn.
Mồng gà hờ xuất, phấn châu khẽ lộ.
Đây, tuyệt, đối, không, phải, vết, sẹo!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét