Một ngày hè, gấu và sói đi
dạo chơi trong rừng. Gấu nghe có tiếng chim hót véo von, liền hỏi bạn:
- Sói này, chim gì mà hót hay thế ?
Sói đáp:
- Vua loài chim đấy. Bọn mình có gặp thì phải cúi chào
đấy nhé.
Nhưng đó chỉ là chim hoàng anh. Gấu nói:
- Nếu quả như vậy thì tôi muốn xem cung điện của hắn ra
sao. Anh dẫn tôi đi nhé.
Sói đáp:
- Đâu có dễ thế! Anh phải đợi vua và hoàng hậu đi đã
chứ!
Gấu và sói để ý chỗ gốc cây có tổ chim rồi đi. Nhưng
gấu đứng ngồi không yên, muốn xem cung điện cho kỳ được, nên một lát sau
lại lộn lại. Đúng lúc vua và hoàng hậu vừa bay đi khỏi, gấu ngó vào thấy
năm sáu con chim nhỏ nằm trong. Gấu kêu lên:
- Cung điện nhà vua gì mà thế này? Nhà ở tồi tàn quá!
Hạng chúng bay thì con vua cháu chúa quái gì! Chúng bay chẳng qua là bọn
con nhà đê tiện.
Mấy chú hoàng anh nghe thấy thế giận lắm quát:
- Đừng có nói láo! Bố mẹ chúng tôi dòng dõi quí phái
cả. Thằng gấu kia, chuyện này nhất định phải làm cho ra nhẽ mới được.
Gấu và sói sợ quá quay về chui vào hang. Các chú hoàng
anh vẫn kêu la rầm rĩ. Khi bố mẹ chúng tha mồi về, chúng mách:
- Chúng con không động đến một cái chân ruồi nhỏ đâu.
Chúng con can tâm chết đói nếu bố mẹ không làm cho ra nhẽ: chúng con có
phải là con vua cháu chúa hay không? Thằng gấu nó đến đây sỉ nhục chúng
con.
Vua cha nói:
- Các con cứ yên tâm, cha sẽ làm chuyện này cho ra nhẽ.
Vua cùng hoàng hậu liền bay đến hang gấu gọi:
- Lão gấu già cảu nhảu kia, tại sao ngươi dám sỉ nhục
con ta? Thật là vô phúc cho ngươi, ta sẽ đấu với ngươi một trận sống mái
cho rõ trắng đen.
Thế là hoàng anh khai chiến với gấu. Gấu cầu cứu tất cả
các loài thú. Bò này, lừa này, hươu này, nai này... tất cả các loài vật bốn
chân trên mặt đất. Hoàng anh thì đi gọi các loài bay trên trời: không phải
chỉ có chim chóc lớn nhỏ mà thôi đâu, mà còn có cả loài ruồi, loài nhặng,
loài ong nữa.
Sắp đến ngày đánh nhau, hoàng anh phái trinh sát đi dò
xem ai là tướng chỉ huy quân địch. Nhặng là trinh sát tinh khôn nhất bay
vào rừng tìm nơi quân địch tập hợp. Quân địch đang bày mưu tính kế ở một
gốc cây. Nhặng ẩn mình sau một chiếc lá trên cây nghe thấy gấu gọi cáo bảo:
- Cáo này, mày khôn nhất các giống vật, mày làm tướng
chỉ huy đi.
Cáo nói:
- Được, nhưng giờ tao lấy gì làm hiệu nào?
Không con nào nghĩ ra. Cáo liền bảo:
- Tao có một cái đuôi đẹp, vừa dài vừa rậm, rõ là chùm
lông đỏ. Hễ tao giơ đuôi lên nghĩa là mọi việc đều ổn, chúng bay cứ việc
tiến; hễ tao hạ đuôi xuống, thì chúng bay lo mà chạy thoát thân cho mau.
Nhặng nghe thấy thế bay về báo cho hoàng anh. Trời tang
tảng sáng, loài vật bốn chân ầm ầm kéo ra trận, mặt đất rung chuyển như có
sấm động. Hoàng anh và quân của mình xuất trận trên không trung kêu vo vo,
bay rào rào, nghe đến kinh hồn. Hoàng anh phái ong bầu đến bám sát đuôi
cáo, ra sức đốt. Cáo bị đốt lần đầu giật bắn mình, giơ một chân lên, nhưng
vẫn cố nhịn giơ đuôi lên thẳng. Bị đốt lần thứ hai, cáo đành hạ đuôi xuống
một tí. Đến lúc bị đốt lần thứ ba thì cáo chịu không nổi nữa, kêu lên, cụp
đuôi vào hai chân. Thấy vậy, các con bốn chân đều cho là mọi việc hỏng bét
rồi, vội bỏ chạy về hang. Thế là chim được trận. Vua và hoàng hậu liền bay
về tổ gọi con bảo:
- Các con thích nhé, thôi cứ ăn uống thỏa thê đi, chúng
ta thắng trận rồi.
Các chim Hoàng tử đáp:
- Nếu bản thân gấu không chịu đến xin lỗi và nhận chúng
con là con nhà dòng dõi thì nhất định chúng con không chịu ăn đâu.
Hoàng anh bay đến hang gấu quát:
- Đồ gấu cảu nhảu, muốn sống thì đến xin lỗi con ta,
nhận chúng là con nhà dòng dõi, nếu không thì mày thịt nát xương tan bây
giờ.
Gấu sợ quá, lết đến tổ chim xin lỗi. Lúc ấy các chim
hoàng anh nhỏ mới chịu thôi và ăn uống vui chơi cho đến khuya.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét